Mưa tí tách, mưa giăng trên phố, mưa làm ánh điện đường trở nên mờ ảo. Những cơn mưa cuối đông mang theo cái rét đáng sợ và nỗi buồn tê tái nơi tâm hồn. Quán cafe với cái tên lạ "Lặng" vắng tanh, chỉ còn mỗi Minh Quang chủ nhân của nó đang say sưa bên cây vĩ cầm. Bàn tay anh uyển chuyển lúc nhẹ nhàng, lúc dứt khoát, bản nhạc buồn mênh mang cất lên khuôn mặt anh như hòa vào niềm đau theo giai điệu ấy. Tiếng động nhẹ từ phía cửa kính, anh choàng mở mắt: "là em rồi, mái tóc dài bay trong gió, đôi mắt buồn xa xăm". Quang đẩy cửa bước ra, không một bóng người chỉ có những cột đèn đường nhạt nhòa trong màn mưa, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi. Quang thẫn thờ bước vào và tiếp tục với những bản nhạc. Tiếng violin réo rắt trong mưa, người nghệ sỹ đắm mình trong tiếng đàn để cho nỗi nhớ và ký ức ùa về.
Một năm trước
Trong
quán cafe "Lặng", bên ly cafe nóng hổi đang bốc khói nghi ngút,
hương vị đậm đà của cafe lan tỏa trong căn phòng. Ngoài trời
lạnh lẽo, mưa rơi mỗi lúc thêm nặng hạt rồi đọng trên mái tôn
và rơi xuống thềm tí tách. Thành phố càng về khuya càng trở
nên tĩnh mịch, huyền ảo hơn trong màn mưa màu trắng. Quang đang
say sưa bên cây vĩ cầm với giai điệu bản Winter- The four seasons
của Vivaldi. Tiếng rơi "cộp", làm anh giật mình. Phía cửa kính,
một cô gái (hình như quen), cô đặt bàn tay lên tấm kính, ánh
mắt nhìn anh ngỡ ngàng. Anh vội chạy ra. Một cô gái có mái
tóc dài, người cô ướt sũng, khuôn mặt đã tái đi về lạnh, bản
vẽ và những hộp màu lăn trên nền. Thấy Quang cô hốt hoảng, cúi
gằm mặt xuống, vẻ bối rối như đang định nói gì đó thì Quang
đã lên tiếng.
-Cô gái, cô có sao không?
-Tôi, tôi không sao anh à! - cô ấp úng
-Cô ướt hết rồi, vào trong này, uống ly cafe cho ấm lại nhé, nhanh nào cô!
-Tôi,....
-Đi nào, nghe tôi đi! - Quang vồn vã.
Cô gái ngượng ngùng bước theo Minh Quang.
-Cô ngồi đi, đợi tôi một lát - nói rồi anh chạy vụt vào trong phòng và mang ra một ly cafe nóng.
-Cô uống đi cho nóng, quần áo ướt hết rồi, để tôi đi kiếm lấy bộ đồ cho cô!
-Không, tôi, không cần đâu.
Quang
nhìn cô gái. Nước mắt cô đang rơi, cô ngồi co ro trên ghế, có
vẻ như cô đang gặp chuyện gì đó. "Nhìn cô ấy rất quen".
- Anh, anh rất giống một người... - giọng cô gái run run.
Mưa,
những cơn mưa lại đưa Quang về với những ký ức xa xôi. Mưa ào
ào, mưa rơi trên mái lá nghe nặng trịch. Tiếng ếch nhái kêu hỗn
loạn, tiếng gió thổi, tiếng sấm chớp. Bầu trời bị bao phủ bởi
một mảng tối xám xịt, những sợi sét rạch ngang trời, những
mảng chớp làm chói lóa cả một vùng trời. Mưa luồn qua nóc
nhà, luồn qua kẽ lá đã mục nát, rơi xuống nền nhà ẩm ướt.
Mưa làm cho ngôi nhà nhỏ trở nên âm u hơn bởi khói bếp. Mưa làm
cho tiếng khóc của cậu bé Thủy trở nên đau đớn và dai dẳng hơn
- Mưa của ngày hôm ấy, dường như mưa đến là để mang mẹ đi mãi
mãi không bao giờ trở về bên Thủy nữa.
Không
lâu sau bố đi lấy vợ hai - những ngày kinh hoàng cứ nối tiếp
nhau, Thủy chẳng nhớ nổi cậu bị đánh bao nhiêu đòn roi. Người
phụ nữ ấy không dịu dàng như mẹ, cũng chẳng thương anh như mẹ.
Bà ta đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé và tâm hồn non nớt
của anh. Những lúc như thế, anh còn biết làm gì ngoài việc
khóc và tìm đến Mây - cô bé hàng xóm để mà kể lể.
-Anh Thủy đừng khóc nữa!
Nước mắt Thủy vẫn rơi lã chã.
-Anh
nhìn kìa, mây đang di chuyển. Mây là em, mây màu trắng đáng yêu,
nhưng có lúc mây xấu xa đen kịt. Mây làm ông Trời buồn ông ấy
khóc, tạo thành nước, nước là anh Thủy. Huhu, em xấu xa, làm
anh khóc rồi!
Thủy nhoẻn miệng nhìn Mây, nước mắt cũng khô dần.
***
"Người
ấy tên Thủy, người bạn thời thơ ấu của tôi. Một người bạn
đáng thương. Nhưng sau một cơn giông tố, cách đây 15 năm, anh ấy
đã rời xa chúng tôi, và không trở lại. Anh làm tôi nhớ người
ấy!"
***
Bản
nhạc không lời buồn về mưa lại vang lên, ký ức ùa về dữ dội.
Mưa rơi tí tách ngoài hiên, mưa trắng đường phố. Mưa làm ai ướt
nhòe đôi mắt. Mưa với mảng màu trắng và đen. Mưa làm mặt nước
dữ dội. Mưa làm con thuyền của cha lênh đênh trên mặt nước. Mưa
làm lưng mẹ thêm còng, làm mảnh áo mưa của mẹ phất phơ vì gió
bão trong những ngày chạy lúa lụt. Mưa gợi về cái mảng trời
đen tối, mưa làm cho những hình ảnh mà Quang giấu kín trong tâm
hồn bỗng như vỡ tung ra, như dòng nước mưa kia cứ ồ ạt và lênh
láng cuốn chìm anh trong đó.
Ngày
hôm ấy, mưa ào ạt, bóng đêm tràn ngập những con đường. Thủy bơ
vơ trong đêm mưa cậu lạc vào bức tranh chỉ gồm hai màu đen và
trắng. Màu đen của bóng đêm chếnh choáng đôi mắt cậu, màu
trắng của nước mưa như những con quỷ cứ quấn quýt, vồ vập lấy
cậu. Mưa làm mặt nước sông trở nên gầm gừ và giận dữ, mưa
làm bãi bồi dưới chân Thủy sụt lún. Cậu khoảng sợ, cậu gào
khóc trong tiếng mưa. Để rồi tỉnh dậy, cậu đang nằm trong bệnh
viện, xung quanh toàn những người xa lạ. Một người đàn ông hiền
lành, nắm chặt lấy tay Thủy và cất giọng ấm áp " Con trai,
con tỉnh rồi à?". Người đàn ông đó chính là nghệ sỹ ưu tú
Minh Anh.
***
- Đôi mắt của anh, nụ cười của anh và cả cách anh nhắm mắt lại khi chơi nhạc nữa thực sự rất giống người đó!
Quang không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Đôi mắt dịu hiền ấy nhìn anh, ánh lên những tia hy vọng.
-Câu
chuyện của cô thật buồn, tôi giống người cô nói đến sao, vậy
thì cô cứ coi tôi là một người bạn đi, là ...người ấy!
-Xin lỗi, tôi có thể.., phiền anh...
-Không, là tôi tình nguyện cơ mà!
-Trời đã ngớt mưa rồi, tôi về đây!
-Để tôi đưa cô về?
-Cảm ơn anh, tôi muốn đi một mình.
"Anh,
chắc chắn là anh rồi. Em không thể nhầm được đâu, từ ánh mắt
đến nụ cười, cái nốt ruồi đằng sau gáy và cả vết sẹo trên
cổ nữa. Nhưng tại sao chứ, tại sao anh lại nói dối. Anh có lý
do gì chăng? Em mong một ngày anh sẽ nói cho em biết, em sẽ
đợi!"
“Em,
em đã lớn thật rồi. Vẻ đẹp của em, lời nói của em làm con
tim anh đập mạnh. Nhưng anh xin lỗi, anh không phải là Thủy của
ngày xưa nữa, anh là Minh Quang, một nghệ sỹ vĩ cầm nổi tiếng.
Anh là con trai của nghệ sỹ ưu tú Minh Anh. Em đang làm gì, và
ở đâu? Xin lỗi, anh đã nói dối em!"
Quang
lặng lẽ theo sau Mây, con phố sâu hun hút, cảm giác rợn người.
Một dãy phòng trọ cũ kĩ, những bức tường đã mốc mểu, những
căn phòng chật chội. Cánh cửa phòng hé mở, Quang thấy trong
phòng có rất nhiều tranh. Mây là họa sĩ chăng? Một bức tranh
đẹp, được đóng khung và treo ở nơi sáng sủa nhất trên góc
tường. Quang sững sờ, người con trai trong bức tranh kia liệu có
phải là anh của 15 năm về trước không?
“-Hôm qua trời mưa to mà hôm nay đã nắng gắt quá anh Thủy nhỉ?
-Ừ, đám rơm đã khô hết cả rồi, nhìn chúng vàng giòn này!
-Anh ra đây đi, leo lên những đụn rơm này nào!”
Bầu
trời về đêm tuyệt đẹp, những vì sao lấp lánh, dải ngân hà
rực rỡ, những con đom đóm bay lượn. Gió mơn man, gió làm những
ngọn tre già đong đưa, va vào nhau tạo tiếng kêu kẽo kẹt như
tiếng quang gánh vẫn nặng trĩu trên vai mẹ ngày nào. Mùi hoa
dẻ phảng phất, mùi của rơm khô ngọt mát. Thủy đăm chiêu với vẻ
đẹp mộc mạc, giản dị đêm trăng sáng. Sự mơn trớn của những
mùi hương tinh túy từ đồng nội làm tâm hồn anh trở nên bình yên
khác lạ. Xung quanh anh, tất cả đều trở nên lung linh quá, thơ
mộng quá. Tiếng sáo vi vu, tiếng dế mèn, tiếng côn trùng kêu,
tiếng ve râm ran, tất cả chúng giống như một bản hòa tấu.
Chợt, mạch cảm xúc của Quang bị đứt đoạn bởi giọng nói lanh
lảnh của Mây:
-Thủy, anh nhìn xem! Kìa, có mấy ngôi sao sáng nhất bầu trời ấy?
-Ừ, chúng đẹp lắm! - Thủy mỉm cười.
-Em
đọc truyện, người ta bảo rằng khi chết đi con người sẽ biến
thành những vì tinh tú anh à, khi nhìn lên trời ngôi sao nào
sáng nhất thì là người thân của mình đó anh! Mọi người luôn
dõi theo xem chúng ta làm gì đấy! Anh nhìn kìa, bốn ngôi sao
sáng nhất trên bầu trời ấy, kia là ông bà nội em, kia là bà
nội anh và kia là mẹ anh.
Thủy
tin những lời mà Mây nói, ngày nào anh cũng mong trời nắng để
đêm đến lại được ngắm những vì tinh tú và hơn cả là để được
tâm sự với mẹ. Mỗi lần như thế, trong anh lại dâng trào những
cảm xúc khó tả. Anh lại ước mơ giá như mình có thể có một
cây vĩ cầm.
"Ngày
ấy đẹp quá. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà bức tranh kia làm
anh tưởng như đó là ngày hôm qua. Phải chăng em đã vẽ bằng ký
ức, bằng tất cả những hoài niệm về tuổi thơ của chúng ta!".
Quang
thẫn thờ, anh lê từng bước chậm chạp trên đường. Tiếng chuông
điện thoại reo lên, là Phương Ly. Giọng nàng gắt gỏng "Anh làm
gì, đang ở đâu, giờ này sao chưa về?". Một lát sau, chiếc xe
sang trọng màu đỏ chói, Phương Ly bước xuống, lái xe đưa Quang về
nhà.
Nhà
Quang là ngôi biệt thự lộng lẫy với kiến trúc kiểu Ý, trong
nhà mọi người vẫn thức vẻ mặt đầy lo lắng. Quang về muộn và
khuôn mặt anh lại trở nên thiếu thần thái. Cơn mưa cuối đông tí
tách, mang theo cái lạnh buốt giá, mưa làm đầu óc Quang quay
cuồng. Cái buổi đêm hôm đó lại hiện về, anh ôm lấy đầu, anh sợ
hãi "Quang! Con sao thế? Con ốm à "- giọng mẹ nuôi đầy lo lắng,
"Anh bị ma ám à anh Quang?"- Phương Ly rối rít hỏi. Những ngày
sau đó, những chuyến lưu diễn và học tập ở nước ngoài làm
Quang bận rộn, có những lúc tưởng như anh đã quên đi chuyện
ngày hôm ấy. Nhưng tận sâu thẳm nơi tâm hồn anh, anh mong sẽ sớm
về nước để có thể tìm gặp Mây.
Vài tháng sau
Trời
đã chớm hè. Sau cơn mưa vạn vật tươi tốt hơn. Bầu trời xanh
trong vô cùng, ánh nắng lấp lánh tràn ngập những con đường.
Quang lang thang trên con phố, với anh "lang thang" có cái gì đó
rất thú vị. Anh đưa mắt quan sát sự thay đổi của cảnh vật xung
quanh, rồi đu đưa theo bản "Summer, The four season" của Vivaldi.
-Cảm ơn chị, chị vẽ đẹp thật đấy! Chúng em gửi tiền chị
-Các em đáng yêu quá, 50 nghìn em!
-Dạ, vâng, chỉ 50 nghìn thôi ạ?
-Ừ, các em là sinh viên nên chị khuyến mãi!
Mây
là một họa sỹ trẻ ngoài việc dạy học ở lớp năng khiếu,
thời gian rảnh cô thường vẽ trên vỉa hè hoặc trong công viên.
Quang chợt tỉnh, là cô sao, đúng Mây rồi. Quang chạy vội lại
phía Mây, chính anh cũng không hiểu nổi tại sao anh lại mừng rỡ
như thế khi gặp cô.
-Chào cô, cô vẽ cho tôi một bức theo đúng tư thế này nhé, bằng sơn dầu đi!
-Vâng, như thế sẽ phải mất nhiều thời gian đó anh.
-Không sao, tôi sẽ dành cho cô cả ngày hôm nay.
Mây
say sưa theo cây bút, bàn tay cô di chuyển nhịp nhàng, thỉnh
thoảng cô lại đưa mắt nhìn Quang trìu mến. Quang lặng lẽ quan
sát cô. Em đẹp quá, mái tóc dài duyên dáng, đôi má khẽ ửng
hồng, đôi mắt buồn mênh mang, hàng mi mươn mướt. Bất chợt, ánh
mắt họ gặp nhau, tuy không ai nói nên lời nhưng cả hai đều hiểu
rõ trong lòng họ đang có những cảm xúc khác lạ.
-Bức tranh của anh đã hoàn thành. Trời đã tối mất rồi!
-Cảm ơn cô, tôi ngưỡng mộ tài năng hội họa của cô.
-Tôi cũng ngưỡng mộ anh, những bản vĩ cầm của anh tuyệt lắm!
-Anh nổi tiếng vậy sao Mây?
-Anh biết tên tôi?
-À, lần trước cô nói cho tôi biết rồi mà,... Quang ấp úng rồi lảng sang chuyện khác.
"Tôi
phải làm điều gì đó để chứng minh tài năng của mình cho cô
chứ nhỉ. Thế này nhé, cứ tối thứ bảy hàng tuần cô hãy đến
địa điểm này, tôi sẽ đàn cho cô nghe những bản nhạc hay nhất.
Mây đen lại kéo đến rồi, chạy nhanh kẻo mưa".
Mưa
lại rơi, nhưng mưa hôm nay Quang thấy không còn cảm giác cô đơn
nữa. Chạy vội vào một chỗ trú mưa, anh muốn đưa tay lên vuốt
lấy mái tóc của cô đang ướt sũng nước, nhưng anh không thể làm
được. Mây đứng lặng yên, khoanh tay và có vẻ nghĩ ngợi. Cô muốn
quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn hỏi tại sao anh
lại nói dối, nhưng cô không làm được.
"Quang
ơi, anh đang ở đâu?" - giọng Mây tha thiết, nhưng đầu dây bên kia
vẫn im lặng, chỉ có tiếng của mưa. Mây một mình trong mưa, cô
đến quán cafe tìm Quang nhưng không thấy. Cô đến công viên cũng
không thấy anh. Trong lúc tuyệt vọng, cô nhớ đến mỏm đất ven
sông ở ngoại ô thành phố có lẽ Quang đang ở đó "Anh thường đến
đó vào những lúc buồn nhất!". Quang đang ngồi một mình trong
mưa. "Em biết anh đang rất buồn. Bản nhạc của anh bị đánh giá
thấp. Nhưng theo em là do mọi người chưa cảm nhận hết, hoặc là
cảm xúc của anh vẫn chưa đủ để người thưởng thức thấy rõ
được hết sự tinh túy của nó. Em tin rồi anh sẽ làm được". Mây
bước nhẹ từ phía sau, vòng tay qua cổ Quang và nhẹ nhàng đặt
lên má anh một nụ hôn. Quang nắm chặt lấy bàn tay của Mây, anh
cảm nhận được hơi ấm của cô, mùi hương của cô. Anh hôn lên đôi
bàn tay đã lạnh cóng vì mưa của Mây. Anh vuốt nhẹ tay lên mái
tóc dài ướt sũng nước của Mây, và đặt lên môi cô một nụ hôn
cháy bỏng "Mây, anh yêu em!".
"Em,
anh xin lỗi. Anh chính là Thủy của 15 năm về trước đấy. Nhưng
anh không muốn trở về thời xa xôi ấy nữa. Anh muốn vứt bỏ quá
khứ, anh muốn anh là anh của hiện tại. Anh là Minh Quang, là
một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng, là con trai của nghệ sỹ ưu
tú Minh Anh. Anh không phải cậu bé Thủy mồ côi và nghèo xác xơ
nữa. Nhưng ánh mắt của em, tình yêu của em đã làm anh không thể
giấu diếm nổi điều gì"
"Anh,
em hiểu tại sao anh muốn rũ bỏ đi quá khứ. Nhưng giường như nó
luôn ám ảnh anh, em cảm nhận được điều đó. Những bản nhạc về
mưa của anh buồn lắm, em thấy sự cô đơn, hờn rỗi, oán trách
qua mỗi tiếng đàn cất lên. Nó làm người nghe buồn đến nhói
tim, nỗi buồn ấy mênh mông quá. Nhưng nó cũng ẩn chứa đầy khát
khao, khát khao về hạnh phúc và hy vọng về tương lai. Tình yêu
của em có thể giúp anh bớt tổn thương không? Em tin tình yêu sẽ
làm được. Dù anh là ai thì em vẫn mãi yêu anh!"
***
Không
gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc cổ điển phát ra, bản "Sonat
ánh trăng của Bét-tô-ven" du dương, Quang ngồi phía cửa sổ, anh
đưa mắt nhìn mưa xuân, dang tay hấng lấy chúng, trong lòng cảm
thấy vui sướng như cái thời còn bé tí.
Tiếng
gõ cửa, Phương Ly bước vào phòng Quang không chút ngượng ngùng
"xuống nhà, ăn cơm thôi anh" - Phương Ly cất giọng ngọt ngào đến
mức có thể, trên môi cô còn nở một nụ cười tươi tắn. Ly bước
lại phía Quang và quàng tay lên cổ anh. Quang bất giác hất tay
Ly ra "Ly, em hãy dừng lại đi, đừng làm anh thêm mệt mỏi nữa!".
Ly gằn giọng "tại sao chứ, chẳng lẽ bao nhiêu lâu này tình cảm
mà em dành cho anh chưa đủ để trái tim anh có một chút rung
động sao?". "Ly, tình yêu của em quá ích kỷ, với anh em mãi mãi
chỉ là một cô em gái thôi" - nói rồi Quang mở cửa và bước
vội ra phố, bỏ lại Phương Ly đằng sau nước mắt giàn giụa.
Mưa
trên phố bay, mưa mùa xuân nhưng tiết trời lạnh quá. Nỗi cô đơn
bao trùm tâm trí Minh Quang. "Em đang ở đâu, còn đúng một tuần
nữa là đến buổi công diễn của tôi, bản nhạc lấy cảm hứng từ
những cơn mưa trong ký ức, sản phẩm mà tôi muốn dành tặng cho
em. Nhưng tại sao em lại xa tôi, giờ em đang ở đâu. Quay về đi, để
tôi nói một lời xin lỗi. Tôi nhớ em!"
3 tháng trước
"Chúc
mừng sinh nhật người con gái tôi yêu - Hẹn em tối nay ở công
viên nhé, tôi có một món quà rất đặc biệt tôi muốn dành cho
em"
Quần
áo chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt ngay ngắn, Minh Quang
ngắm mình trong gương và anh tự nhủ, chưa bao giờ mình đẹp trai
như thế. Trên tay anh cầm một bó hoa thật to định đẩy cửa bước
ra, thì tiếng chuông điện thoại reo lên - số điện thoại của
Phương Ly.
"Alo!
Anh là người thân của cô gái này à, cô ấy bị tai nạn rất nguy
kịch, anh đến ngay bệnh viện Việt Tân theo địa chỉ......"
Quang
hoảng hốt, anh thương Phương Ly quá, bố mẹ Ly đi nước ngoài từ
nhỏ, bỏ mặc cô ở Việt Nam một mình suốt mấy năm nay. Ly là
một cô gái rất bướng bỉnh và cá tính, cô thương Quang và luôn
bên cạnh anh, Quang hiểu điều đó nhưng anh chỉ coi cô như một cô
em gái thích nhõng nhẽo và hay nũng nịu thôi. Anh lái xe thật
nhanh, tìm đến bệnh viện và số phòng mà người lạ ban nãy
nói. Quang đẩy cửa bước vào, giọng đầy lo lắng "Ly ơi! Em có
sao không?". Anh ngỡ ngàng khi không thấy ai còn cánh cửa thì
đóng sập lại. Quang thực sự bối rối, anh không thể biết được
chuyện gì đang xảy ra, gọi cho Phương Ly thì không thấy ai trả
lời. Quang ngồi thụp xuống ghế vẻ hoảng hốt. Một lát sau cánh
cửa phòng hé mở, Ly bước vào tỏ nét mặt rất xúc động
"Quang, cảm ơn anh đã đến!"
-Chuyện này là thế nào hả Ly?
-Em quan trọng với anh hơn cô ta đúng không? - Ly nói vẻ khiêu khích
-Anh không hiểu, chuyện này là sao, vụ tai nạn?
-Thì
em chỉ muốn thử anh một chút thôi mà, anh đã đến bên em dù
đường xá xa xôi, còn cô ấy phải chăng giờ này đang ngốc nghếch
đợi anh dưới mưa! - Ly cười hào hứng!
-Đây chỉ là trò trêu đùa của em hả Ly, anh thất vọng!
Quang
vội vàng lái xe đi, theo sau là tiếng nói với của Ly "Muộn
rồi, không kịp nữa đâu Quang". Trời mưa rất to, nước trắng xóa
trên mặt đường, đường phố vắng tanh đã gần 0h rồi, "Mây ơi, nghe
máy đi!" - Quang gào lên "Anh xin lỗi, anh sẽ đến ngay". Chiếc xe
phanh "kít", Quang lao vội xuống, Mây vẫn ngồi đó chờ anh sao,
cô không khóc, vẻ mặt thẫn thờ và tuyệt vọng.
-Mây, anh xin lỗi, anh.......
-Anh, đừng nói gì hết, hãy đến bên cô ấy đi!
-Em nói ai?
-Người gọi điện cho em, và nói là vợ sắp cưới của anh!
Quang ôm Mây từ phía sau, nhưng cô đã vội đẩy cánh tay của anh ra "Đừng gặp em nữa!".
Cái
khoảnh khắc ấy làm Quang đau nhói, mọi thứ đổ vỡ, trái tim
anh tan nát. Anh phải làm gì cho Mây hiểu đây, đầu óc anh quay
cuồng, anh gục xuống.
"Con
trai, tối mai là đêm công diễn chính thức, bố hy vọng con sẽ
thành công" - nghệ sỹ ưu tú Minh Anh vỗ vai Quang đầy động viên.
Quang mang cây vĩ cầm đến quán cafe "Lặng", anh muốn tìm lại
những thứ cảm xúc vốn có. Mây đã xa rời anh, mấy tháng nay anh
không liên lạc được với cô, cô đi đâu, sao cô trốn anh kỹ thế,
anh tìm hoài mà không thấy. Ly cafe nóng hổi, bốc hơi nghi
nghút, ngoài trời mưa tí tách, tiếng violin réo rắt, anh mải
miết theo nỗi nhớ về cô. Anh sẽ biểu diễn bản nhạc này thật
tốt, với tình yêu chân thành anh dành cho cô và với tất cả nỗi
nhớ về quá khứ và những gì đang diễn ra ở hiện tại. Anh
nhất định sẽ làm được.
***
Buổi
công diễn đã bắt đầu, khán giả đến chật cứng nhà hát. Tiếng
violin cất lên bằng tất cả cảm xúc, lúc nhẹ nhàng, lúc day
dứt, lúc lãng mạn, lúc ngọt ngào và say đắm.
Đoạn thứ nhất, buồn đến nao lòng - một sự đổ vỡ.
Đoạn thứ hai rứt khoát, mạnh mẽ - gồng mình đứng lên trong đau khổ.
Đoạn thứ ba lãng mạn, ngọt ngào - tình yêu đến.
Đoạn thứ tư rạo rực, vui nhộn - hạnh phúc.
Đoạn cuối cùng mơn trớn, nhẹ nhàng, dịu êm - diễn tả nỗi nhớ.
"Ồ!
Đây là một bản nhạc rất độc đáo, tôi thấy nó rất cuốn hút,
sự thực là tôi đã khóc khi nghe bản nhạc này!" - những khán
giả đã nhận xét như vậy.
"Đây
là một bản nhạc mà tôi đã mất rất nhiều thời gian để sáng
tác. Hơn ai hết tôi hiểu nghệ thuật phải bắt nguồn từ cảm
xúc, từ sự rung động của trái tim và vẻ đẹp từ tâm hồn người
nghệ sỹ. Không những thế nghệ thuật phải kết hợp cả lý trí
và niềm tin, niềm tin và những giá trị đích thực như tình yêu
chẳng hạn. Tình yêu theo nghĩa rộng các bạn nhé. Bản nhạc trên
có tên là Mưa, mưa gợi cho tôi nhiều kỷ niệm, những cảm xúc
từ xa xưa, những kỉ niệm về quê về mẹ, mưa làm cho tôi nhớ em
da diết. Cảm hứng để sáng tác bản nhạc này chính là nỗi
nhớ, "đừng bao giờ quên đi quá khứ, vì quá khứ là một phần
của hiện tại". Có một người con gái nói điều đó với tôi, em
đã giúp tôi có những cảm hứng mới lạ khi sáng tác bản nhạc
này. Tình yêu của chúng tôi gắn liền với những cơn mưa. Tôi yêu
em nhiều lắm, và tôi tin rằng một ngày không xa em sẽ về bên
tôi". Tiếng vỗ tay và cả những tiếng khóc, Quang
cúi đầu chào khán giả, anh bước vội ra phía sau và mất hút,
bỏ lại sau lưng sự ngạc nhiên của khán giả, ánh mắt tò mò
của mọi người và cả cái nhìn đau đớn của Phương Ly.
Phương
Ly òa khóc "Quang! Em đã sai, em chỉ nghĩ đến cảm xúc của
riêng em, em đã làm anh tổn thương. Em hiểu tình cảm anh giành
cho em chỉ là của một người anh trai mà thôi. Nhưng em đã quá
ích kỷ, em muốn giữ anh về bên em. Bởi em nghĩ sẽ không thể
sống nổi nếu thiếu anh. Nhưng hôm nay em đã biết em sai thật
rồi. Hãy tha thứ cho em, em sẽ sang Mỹ với gia đình!"
***
Quang
lang thang trong đêm vắng, anh muốn tìm lại những khoảnh khắc
giữa anh và Mây. "Mây! Hôm nay trời không mưa, cũng không có mây
đen kéo đến, nhưng nước mắt anh vẫn rơi. Trái tim anh đau nhói,
hình như nó đang rỉ máu. Anh vẫn tìm em, anh vẫn luôn có cảm
giác em ở gần anh, và luôn dõi theo anh. Mái tóc của em, mùi
hương của em, ánh mắt của em, nụ cười, giọng nói của em làm
anh nhớ đến cồn cào. Anh tin, một ngày nào đó, nhất định em
sẽ tha thứ cho anh"
"Anh!
Bản nhạc của anh thật tuyệt vời! Nó làm con tim em xao xuyến.
Em đã khóc, khóc vì hạnh phúc! Không lúc nào em thôi nhớ anh,
và ngày nào em cũng nhìn anh từ phía xa. Em nhớ những bản
nhạc buồn đến nhói tim. Đừng nói lời xin lỗi, vì
không ai có lỗi hết. Em hiểu rằng, chúng ta không gặp nhau nhưng
trái tim anh và em vẫn luôn cùng nhịp đập. Và điều quan trọng
hơn cả là thời gian sẽ chứng minh cho một tình yêu chân thành,
những người yêu nhau sẽ luôn tìm thấy nhau, cũng như em và anh
tưởng chừng chúng ta không bao giờ có thể gặp lại vậy mà
chúng ta vẫn gặp và yêu nhau đấy thôi!".
0 The Hoang "Chuyện Ngắn Mưa và Em"