Khi bạn cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp, bạn sẽ tìm thấy chúng! Vì thế, trong mọi tình huống, hãy luôn cố gắng tìm ra những điều tốt đẹp bạn nhé!
Tình
yêu của cô và Dương Nghĩa đã trải qua ba năm . Anh yêu cô và chưa bao giờ làm
cho cô buồn. Nhiều lúc cô thầm cảm ơn cuộc đời đã để anh xuất hiện, đã đặt anh
bên cạnh cô. Những ngày tháng bình yên trong hạnh phúc của cô có anh đi bên cạnh. Anh nắm chặt tay cô trên những
con đường thành phố nhộn nhịp người qua lại xa lạ và trên cả con đường đầy
giông bão của cuộc đời, bờ vai anh cho cô dựa vào mỗi khi cuộc sống mệt mỏi, mỗi
khi nỗi nhớ nhà ùa về. Anh luôn lắng nghe cô, trao cho cô những ánh mắt trìu mến.
Hạnh phúc của anh chính là cô. Yên bình. Giản đơn. Đó là tất cả những gì cô cảm
nhận được khi ở bên anh.
Ngày
ấy cô còn là một cô sinh viên mới tốt nghiệp từ Bắc vào nhận việc , mọi thứ và
con người nơi đây còn lạ lẫm với cô. Một thành phố mới, một nếp sinh hoạt mới, giờ
không còn là cuộc sống sinh viên nữa mà là cuộc sống của một người đã trưởng
thành đang theo đuổi, thực hiện ước mơ bấy
lâu nay - hướng dẫn viên du lịch. Cô yêu
vùng biển này, sau mỗi ngày làm việc vất vả, cô lại thả hồn đi dạo biển. Biển ồn
ào khi chiều đến với những con sóng xô nhau nô giỡn cùng gió với những cánh hải
âu, biển yên tĩnh trở mình khi màn đêm buông xuống. Đứng trước biển cô cảm thấy
mình nhỏ bé và muốn giống như con sóng nhỏ kia để được biển ôm vào lòng. Và đâu
đó trong khoảnh khắc cô nhớ tới Hoàng Minh, mối tình đầu quá trong sáng và vụt
qua nhanh như ngôi sao băng mà cô chưa kịp ước thì đã tan biến. Mơ màng cô hỏi
đó có phải là tình yêu hay chỉ như một giấc chiêm bao thoáng qua ? Tình yêu ấy
đến rồi cũng qua đi không lý do, anh và cô im lặng trước dòng thời gian không lời
lý giải , có lẽ cô và anh còn quá trẻ như chính tình yêu mong manh ấy. Thời
gian vẫn đi qua nhưng những kỷ niệm trong lành như giọt sương mai kia còn đọng
lại trong trái tim cô ngay lúc này và khi sóng ùa tới, nó chỉ lắng xuống và ký ức ấy mãi theo cô mãi ở nơi này bên ngực
trái cô không thể xóa nhòa.
Anh
tôn trọng cô tôn trọng quá khứ của cô bởi lý do giản đơn duy nhất là anh yêu cô
và cô đang bên anh lúc này. Từ ngày yêu anh cô khám phá ra những điều mà từ trước
đến giờ vẫn ẩn giấu trong cô đến chính cô cũng không biết, cô lại tìm lại nét hồn
nhiên yêu đời như con người trước kia của cô, không còn âu sầu nghĩ đến mối
tình đầu vụt qua ngỡ ngàng nữa. Anh dắt tay cô đi trên dải cát trắng, cô nép
sát vào anh, cảm giác được che chở ấy khiến cô thấy bình yên. Cô bước lại bước
chân anh đi trước đã in hằn trên cát, với
cô anh là cả một vũ trụ và vũ trụ ấy đến cô thật gần. Nhìn vào đôi mắt anh, cô
thấy cả một khoảng trời bình yên , nơi ấy dành cho trái tim bé nhỏ hay nổi sóng
dữ dội trong cô.
-Anh
này, nếu trước đây ta không gặp nhau, chắc em sẽ đi một mình trên dải cát trắng này mãi phải
không?
-Còn
anh anh sẽ không bước đi như em đâu, anh sẽ chỉ đứng tại một điểm duy nhất thôi, vì anh đã đợi em ở
cuối dải cát trắng lâu lắm này rồi.
Cô
cười hạnh phúc. Tiếng cười của cô làm ấm trái tim anh. Và anh biết đây chính là
người con gái anh đã tìm kiếm bấy lâu giữa biển người, biển đời rộng lớn này.
Anh ôm cô vào lòng để che chở, sưởi ấm để lắng nghe những thổn thức trong lòng.
Khi
đang nắm trong tay hạnh phúc ai cũng muốn giữ mãi cho riêng mình. Nhưng có khi
hạnh phúc ấy lại không bình yên bởi những giông bão trong lòng người…
Vân
Anh xa nhà đã ba năm, và sau khi ổn định công việc trong Nam cô muốn trở về
thăm nhà. Cô tạm biệt anh trong lưu luyến với lời hứa mau trở lại.
Đã
lâu lắm rồi cô mới được sống trong cái lạnh như cắt da cắt thịt của miền Bắc với
những cơn mưa phùn tê tái. Cô thả hồn
mình vào không gian mà cô đã bỏ quên mấy năm nay. Có những điều mà khi sống
mãi, ăn đời ở kiếp với nó ta sẽ không nhớ nhưng khi xa rồi lại thấy nhớ đến cồn
cào. Một mình cô rong ruổi trên chiếc xe máy , cô muốn nạp vào miền ký ức những
điều đã quá quen thuộc mà sao vẫn thấy thiếu dù đã bao năm gắn bó. Những con phố
tấp nập người qua lại, những gánh hàng rau, hàng hoa của người bán hàng vất vả
nhưng nụ cười lại xua đi cái giá lạnh của bà chúa đông. Những ngôi nhà cổ kính
rêu phong nằm hoài cổ trong lớp sương mù mờ phủ. Đi ngang qua cổng trường đại học
trước đây cô bắt gặp đâu đó những hình ảnh cũ chạy lại như thước phim quay chậm.
Đám bạn nghịch ngợm cười nói ngay bên cạnh, thế mà giờ mỗi đứa một phương. Vân
Anh giật mình khi đầu dây bên kia là tiếng nói lanh lảnh của cô bạn thân.
Vân
Anh mỉm cười khi nghĩ đến cô bạn thân luôn nói nhiều của mình. Thời sinh viên
nghịch ngợm và bướng bỉnh ngày nào lại ùa về trong cô. Có lẽ chính vì mỗi người
chỉ có một lần trải qua đời sinh viên nên thấy đó là quãng đời đẹp nhất thì phải.
-Cậu
đây rồi? Cậu về bao giờ? Cậu đến đây từ khi
nào vậy?
Những
câu hỏi dồn dập quen thuộc của Linh Chi kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ miên
man.
-Cậu
hỏi từ từ thôi tớ mới trả lời được chứ.
Những
người bạn thân gặp lại nhau sau bao ngày xa cách khiến cho buổi nói chuyện như
kéo dài mãi.
-Cậu
gặp Hoàng Minh chưa?
-Tớ
… chưa…
-Tớ
thỉnh thoảng gặp anh Minh, anh ấy công
việc ổn định rồi nhưng hình như vẫn độc thân thì phải.
-Vậy
à.
-Mà
bọn cậu sao rồi?
-Chúng
tớ không liên lạc lại từ ngày ấy.
-Hôm
trước tớ đi uống nước cùng Minh, cậu ấy quên ví tớ cầm hộ, giở thử xem nghịch
thấy vẫn để hình cậu . Tớ nghĩ anh ấy vẫn còn yêu cậu?
Vân
Anh im lặng không trả lời mặc cho Linh Chi đang nói liến thoắng bên tai.
Người
mà anh ấy vẫn thương nhớ là mình sao? Mối tình ấy kết thúc trong im lặng khi
hai người rời xa nhau rồi mà. Cô không thể hiểu hết suy nghĩ của người con trai
ấy, tại sao anh ấy lại như vậy, tại sao thái độ của anh ấy lại như thế? Những câu hỏi dồn dập đến khiến
cô cảm thấy mình nghẹt thở. Phút yếu lòng, phút bất chợt nhớ lại những ngày xưa
xa xôi khiến cô thấy mình lạc lõng , chòng chành. Liệu cô phải đi về hướng nào
mới là bến bờ…?
Khoảnh
khắc của thời gian như ngưng lại trong những tiếng nhỏ giọt của ly cà phê đắng.
Ngồi đối diện với cô là anh, một Hoàng Minh của ngày xưa, anh vẫn vậy, vẫn nụ
cười hiền dịu và màu mắt nâu cũng biết cười. Cô im lặng , khẽ ngước nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên trước anh cô cảm thấy mình trầm đến vậy, trước đây cô luôn
đùa nghịch, trêu chọc anh, có lẽ thời sinh viên ấy đã xa thật rồi, giờ nhường
chỗ cho cuộc gặp mặt của những người vừa lạ vừa quen gặp lại.
-Em
dạo này thế nào? Công việc trong đó ổn chứ?
-Cũng
ổn ạ. Anh sao rồi?
-Anh
vẫn vậy, mọi thứ giờ cũng đủ để bằng
lòng với cuộc sống.
Thời
gian như ngừng lại khi họ ngại ngùng bắt gặp ánh mắt nhau. Những câu chuyện
ngày xưa, chuyện về cuộc sống là tất cả những gì trong cuộc nói chuyện. Cô tưởng
mình có thể thoải mái với anh lắm như ngày xưa khi đứng trước mặt anh nhưng cô
đã không làm được.
Anh
bước đi phía trước, cô lầm lụi phía sau. Anh quay lại đưa tay nhẹ nhàng lau những
giọt mưa đọng trên mái tóc cô và quàng cho cô chiếc khăn của mình. Khuôn mặt
anh, hơi thở anh đang ở rất gần cô. Cô
chợt thấy mặt đỏ bừng và trái tim cô đang loạn nhịp thì phải. Ngượng ngùng cô
cúi mặt xuống.
-Em
quàng khăn vào không lại ốm. Miền Bắc lạnh hơn trong đó rất nhiều.
-Anh
đã quên hết tất cả quên hết hình ảnh em ngày xưa rồi chứ?
-Sao
em hỏi vậy? Anh…
-Sao
ngày đó anh không nói với em lời nào. Em đã chờ đợi một điều gì quá lâu và đã đến
lúc em bước ra đi anh cũng không nói một lời với em. Tại sao giờ anh còn mang
hình em làm gì nữa? Hãy quên hẳn em đi và tìm cho mình một người xứng đáng hơn.
“ Nghe
câu hỏi của em mà tôi thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại. Tôi biết mình nói ổn
nhưng thực sự không ổn chút nào, nhiều khi tự trách mình ngày ấy đã không níu
em ở lại. Tôi đã vô tâm không hiểu được cảm giác nơi em, có lẽ ngày ấy chúng
tôi còn quá trẻ để bắt đầu cho một tình yêu, tôi đã không biết rằng có ngày em
rời xa tôi. Ngày em nhận công tác nơi xa tôi đã không đủ dũng khí để nói tôi cần em và mong em hãy ở lại
bên tôi. Nhưng tôi đã không làm được, câu nói duy nhất mà tôi muốn nói với em cũng
đã không còn cơ hội và tôi đã không bao giờ còn có thể nói với em thêm lần nữa.
Nhiều khi nhớ em tôi lại lang thang một mình kiếm tìm hình ảnh em, những nơi
chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp cùng nhau. Con đường thành phố mùa thu với
hai hàng hoa sữa ngào ngạt khiến tôi nhớ
đến những lần tôi đèo em trên xe, tôi ngồi
lặng hàng giờ trước kỷ vật nhỏ em tặng
tôi. Tôi đã ước em đang ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để em đi, cứ mãi trốn chạy
mãi tìm em trong những ngày xưa khiến trái tim tôi mệt mỏi, đã có khi tôi xua
đuổi trái tim mình rằng phải quên em nhưng tôi lại không làm được. Tôi đã từng
hỏi giờ em làm gì? Em có nhớ tôi như tôi đang nhớ em không? Tôi đã quyết định
đi tìm em, muốn đứng trước mặt em thừa nhận tình cảm mà tôi đã trốn chạy nhưng
ngày ấy cũng chính là ngày Linh Chi cho tôi biết giờ em đang hạnh phúc với người
con trai khác, nhìn nụ cười em rạng rỡ hạnh phúc , trái tim tôi quặn lại, có lẽ
tôi đã muộn, muộn thật rồi. Tôi không muốn em khó xử, không muốn em đứng giữa
những sự lựa chọn, tôi không thể quên em, tôi sẽ giữ hình em ở một nơi sâu thẳm
trái tim mình, và nơi ấy cánh cửa đã đóng lại không bao giờ tìm thấy thìa khóa…
Gặp lại em trái tim tôi như
được hồi sinh, đứng trước tôi là em, đây không phải là một giấc mơ, tôi muốn ôm
em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ đã kìm nén trong tôi bấy lâu nhưng em giờ đã không
còn thuộc về tôi, không còn thuộc về bầu trời ngày xưa nữa. Em đang ở bên tôi
nhưng khoảng cách lại xa ngỡ như nửa vòng trái đất. Trái tim tôi run rẩy, đôi
môi tôi cố mím lại, quay người và lạnh
lùng với em như trước đây tôi đã từng vậy:
-Anh
đã quên hết rồi. Giờ anh sống rất tốt.
-Anh
đang nói dối đúng không? Sao anh còn giữ hình em trong ví?
-Chỉ
là anh chưa vứt nó đi thôi.
Hoàng
Minh bước đi, trái tim anh cũng đang lạnh giá như mưa mùa đông đang rơi trên
tóc, trên mặt anh. Vân Anh đứng lại một
mình cô giữa con đường lặng ngắt vắng người qua lại. Chỉ còn cô và sự hụt hẫng
của những mảnh vỡ âm thầm. Cô khẽ mỉm cười khi những giọt nước mắt đang rơi từ
lúc nào, cô và anh có là gì của nhau đâu nhưng sao những lời anh nói lại khiến
trái tim cô đau đến vậy. Cô không trách anh mà trách bản thân mình đã làm tổn
thương anh, đã khiến anh trở nên như vậy.
Những
ngày tháng tiếp theo cô không liên lạc với Dương Nghĩa, cô thu mình như chú
nhím không muốn làm tổn thương ai. Cô sống với những hoài niệm của ngày xưa,
trong đầu óc cô là một khoảng trống, không ai có thể bước vào và hiểu nổi, cô
thấy lạc lõng khi đứng giữa sa mạc cô đơn, cô tự trách mình đã làm tổn thương
người khác mà không biết, cô thấy lỗi lầm của mình với Hoàng Minh, trước đây anh
không bao giờ lạnh lùng với cô như vậy nhưng từ hôm gặp mặt cô đã hiểu anh phải trải qua nỗi đau thế nào mới
biến thành một Hoàng Minh lạ lẫm như cô chưa từng quen bao giờ, dù anh cố tỏ ra
lạnh lùng, cố khoác cho mình tấm áo choàng dày để che đi cảm xúc trong lòng
nhưng cô vẫn nhận ra vì cô quá hiểu anh mà. Cô tự dằn vặt mình khi đã làm tổn
thương anh, cô không thể cười hạnh phúc khi thấy anh như vậy. Cô muốn trốn chạy,
muốn dừng lại mọi thứ để tĩnh tâm trong lòng. Cô nhắn tin cho Dương Nghĩa:
-Em
xin lỗi vì đã không liên lạc lại cho anh. Em xin lỗi khi đã không nói lời nào với
anh. Em đã gặp lại người con trai trước đây mà em đã từng yêu. Và em biết mình
đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều, em không thể sống và cười thật hạnh phúc
khi nhìn người khác bị tổn thương vì mình như vậy. Trái tim em giờ không biết ở
đâu và dường như nó đã mệt mỏi …Giờ em cần thời gian để suy nghĩ lại tất cả,
mong anh hiểu em và đừng liên lạc với em
nữa.”
-Anh
biết em đang mệt mỏi sau mọi chuyện, anh muốn bên em muốn gạt đi những phiền muộn
trong lòng em nhưng chắc giờ để em một mình sẽ tốt hơn. Anh sẽ tôn trọng quyết
định của em và luôn chờ em.
“Những ngày tháng dài hơn
khi tôi không được gặp em, không được nghe thấy tiếng nói và giọng cười của em.
Tôi biết em đã là một phần cuộc sống của tôi, tôi không muốn em xa rời tôi,
nhưng trái tim em lại đang tổn thương, và tôi hiểu mỗi khi như vậy em chỉ muốn ở
một mình , chờ đợi là những gì tôi có thể làm vì em lúc này…”
Đã
sáu tháng trôi qua, Dương Nghĩa không nhận
được dòng hồi âm nào từ cô, cuộc sống của
anh vẫn vậy, có khác chăng là thiếu đi cô bên cạnh, thiếu đi người cùng anh đi
dạo biển mỗi chiều. Một mình anh lang
thang trên dải cát trắng, anh nhớ cô đến cồn cào, nhiều khi anh lại thấy hoảng
sợ nếu có một ngày cô không trở về bên anh, nếu một ngày đi bên cạnh cô không
phải là anh … Những ý nghĩ ấy xâm chiếm suy nghĩ anh, muốn nhấc điện thoại lên
chỉ để nghe giọng nói hơi thở của cô nhưng anh lại không thể nói nên lời. Hạnh
phúc của anh là cô giờ không còn cô đi bên, anh thấy cô đơn, lạc lõng như mất
đi cuộc sống này vậy.
Dương
Nghĩa tỉnh dậy, chuông điện thoại reo, anh nhận ra số điện thoại quen thuộc:
-Anh
đang ở đâu đấy? Em đang ở nhà ga.
-Em
đứng nguyên đấy đợi anh. Anh ra ngay bây giờ.
Trái
tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ấy đã quay trở lại, vội vàng anh lao ra
khỏi nhà lái xe đến nhà ga. Nhìn thấy cô, anh muốn ôm choàng lấy cô nhưng cô khựng
lại, né cái ôm của anh.
-Em
muốn đến chúc mừng sinh nhật anh.
-Hôm nay là sinh nhật anh à?
-Đến ngay cả ngày sinh nhật của mình anh cũng không nhớ nữa
à?
-Anh không còn tâm trí để nhớ đến nó nữa. Cảm
ơn em vì vẫn nhớ tới anh.
Anh
chở cô trên xe, hai người cùng im lặng. Trước khi gặp cô anh đã nghĩ mình sẽ
nói thật nhiều điều với cô nhưng sao giờ cổ họng anh lại đắng vậy. Anh đưa mắt
nhìn cô, nhìn khuôn mặt mảnh mai và gầy hơn của cô, những sợi tóc mai bay bay
đã khiến anh muốn đưa tay lên vuốt như ngày xưa nhưng bàn tay anh lại không thể
nhúc nhích. Anh chỉ lặng lẽ đưa mắt ngắm cô.
Cô
và anh cùng đi đến những địa điểm quen thuộc. Anh muốn bên cô lâu hơn, bàn tay
anh muốn tìm bàn tay cô nhưng cô đã rụt lại. Anh cứ ngỡ cô xuất hiện trước mặt
anh, hạnh phúc đã quay trở lại nhưng khoảng cách từ thực tại đến mơ ước lại là
một chặng đường quá dài. Anh sợ cô sẽ biến mất, sẽ lại quay lưng bước đi. Anh
chỉ muốn những phút giây ngắn ngủi nhưng là thật này dừng lại để cô mãi bên
anh.
-Cảm
ơn anh vì ngày hôm nay. Em đến chúc mừng sinh nhật anh nhưng lại được quan tâm
như ngày sinh nhật của mình vậy.
-Em
đừng lạnh lùng với anh như vậy được không? Con người đó không giống với em.
-Em
xin lỗi nếu đã làm anh không vui. Giờ em phải ra ga để về rồi.
-Để
anh chở em ra đó.
Chắc
phải ở trong hoàn cảnh chia ly mới thấy
được vị đắng khi nhìn người mình yêu thương đang rời xa mình. Dương
Nghĩa lặng lẽ mua vé, anh nói ít hơn, trái tim anh đã lặng câm , anh không thể
níu giữ cô ở lại khi cô đã quyết định như vậy, tôn trọng quyết định của người
mình yêu và mong họ hạnh phúc là điều khó làm nhưng lại ý nghĩa nhất đối với những
trái tim chân thành trong tình yêu.
Cô
bước đi. Anh đứng lại nhìn theo bóng cô đang xa mà không thể níu lại. Đó là quyết định của cô ấy, người anh yêu
thương đang rời xa anh, nhà ga với tiếng còi tàu inh ỏi, tai anh ù đi, anh thấy có vị mặn chát nơi đầu lưỡi . MÌnh
anh cô đơn, lầm lũi đứng lặng trong đoàn
người đang hối hả ngược xuôi.
Bước
chân lên tàu, cô ngoảnh lại nhìn anh, bắt gặp cái nhìn của cô anh lại vờ quay
hướng khác , đôi mắt buồn đẫm lệ của anh cô làm sao quên được. Lòng cô trĩu nặng
như những cơn mưa đang nặng hạt rơi.
Lòng
cô bối rối, ba năm nay cô đã bên Dương Nghĩa, anh là người mang lại hạnh phúc
cho cô, hơi thở mới, cuộc sống mới cho cô. Cô có ích kỷ khi rời xa anh với lý
do và ký ức riêng của mình? Cô đang ở toa nào của con tàu hạnh phúc, anh có phải
là bến đỗ hạnh phúc mà cô đã kiềm tìm và tìm thấy, giờ cô lại muốn rời xa?
Hoàng Minh vì cô mà tổn thương nhưng anh ấy vẫn sống tốt suốt những năm tháng
qua khi không có cô bên cạnh, còn Dương Nghĩa
anh đang cần cô hơn bao giờ hết. Và cô biết quá khứ đã qua thì hãy để nó ngủ
yên, điều hạnh phúc nằm ở ngay chình hiện tại này. Và Dương Nghĩa đang
là hạnh phúc hiện tại mà cô kiếm tìm, nếu để mất anh tức là cô đã phạm một sai
lầm lớn nhất trong cuộc đời mình…
-Anh!
Hãy đợi em!
Dương
Nghĩa quay lưng lại khi nhận ra giọng nói quen thuộc của người con gái anh đã
yêu biết bao. Anh đứng sững người ngước nhìn cô và cố kìm những giọt nước mắt
không rơi. Anh dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng. Những giọt nước mắt của cô vỡ
òa ướt đẫm vai áo anh, cô đang khóc cho hạnh phúc của hiện tại, khóc khi đã tìm
lại tình yêu mà trải bao sóng gió trong lòng giờ cô biết mình đã tìm thấy bến bờ
bình yên, hạnh phúc nhất. Con thuyền hạnh phúc ấy đã từng chòng chành bởi bão tố
cuộc đời và cơn bão trong lòng người nhưng giờ nó càng vững chắc và mạnh mẽ
hơn.
-Anh
đã chờ em rất lâu rồi. Cảm ơn em đã quay lại bên anh.
-Em
xin lỗi. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Cô
nhìn anh hạnh phúc, anh đặt nụ hôn lên trán cô.
Anh
nắm tay cô đi trên dải cát trắng dài, biển hiền hòa xanh màu xanh của tình yêu
và hy vọng. Cô đã bước một mình, đã có
lúc tưởng như lạc mất anh nay cô lại tìm thấy tình yêu và cô biết anh chính là
người đứng cuối dải cát trắng kia đợi cô, cô và anh sẽ mãi bên nhau như những con sóng mãi
thuộc về đại dương.
“ Gặp lại hôm ấy, anh vẫn như ngày nào
Thương
nhớ vẫn dạt dào, riêng vẫn trao về em.
Và em
đã quên ngày xưa
Bỗng nhiên nhận ra tiếng con tim mình nói
Khi đã yêu là ta sẽ không thay đổi thay dẫu
sao ngày sau.
Và em sẽ luôn kề bên, sẽ luôn cùng anh
Đi đến cuối con đường
Một mai dẫu đi về đâu, vẫn luôn cùng nhau
Sống giấc mơ đầm ấm
Tay vẫn trong lòng tay, vẫn nghe nhịp tim
sóng đôi người ơi.
Và bao ước mong ngày mai sẽ chia cùng nhau
Giống như anh từng nói
Cùng bao tiếng thơ bình yên, dấu yêu thần
tiên
Trao đến nhau trọn đời…”
0 The Hoang " Gặp lại em người cũ của tôi"