Điều đáng sợ nhất ở cuộc đời này là
trong khoảnh khắc nào đó, bất chợt trong đời con người ta phải đối diện
với sự cô đơn trống vắng. Cô đơn không phải là không có ai để yêu, không
phải không có ai yêu, mà cô đơn vì cảm thấy lạc lõng giữa những tình
yêu chật chội. Dẫu yêu nhau nhiều đến mức không thể rời xa nhau, yêu
nhau đến mức không thể sống thiếu nhau. Nhưng đâu đó, khoảnh khắc nào đó
khi phải đối diện với sự cô đơn, người ta mới thấy sợ hãi cái cảm giác
hoang hoải, lặng lẽ một mình bởi không có người mình yêu bên cạnh. Người
ta nhận ra rằng, sống trên cuộc đời này, đừng yêu ai đó hơn bản thân
mình cả. Nếu yêu ai đó hơn chính bản thân mình là đang có lỗi với chính
mình. Bởi lẽ, nếu yêu ai đó qua nhiều, một lúc nào đó ta sẽ biến tình
yêu đó thành sự trách móc và đừng trách ai đó làm bạn thất vọng mà hãy
trách bản thân đã cho đi yêu thương quá nhiều để trông đợi quá nhiều từ
họ.
Từ
khi biết tự ý thức rằng bản thân phải độc lập, phải tự dựa vào chính
mình thì mỗi lần mệt mỏi mới cảm nhận thấm thía nổi cái sự cô đơn. Người
ta thường bảo, những người mạnh mẽ nhất luôn là những người cô đơn nhất
bởi lẽ sự yếu đuối luôn được che mờ đi bởi vỏ bọc của sự cứng rắn, bất
cần. Người ta cứ gồng mình để cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, làm điểm tựa
cho người khác nhưng đến khi thấy bản thân mệt nhoài và yếu đuối, khi ta
tìm điểm tựa cho chính mình, thì nhận ra rằng, mình mới chính là người
đơn độc.
Có
đôi lúc không còn bận rộn với những lo toan cơm áo, không hòa mình vào
sự tất bật của cuộc sống bon chen, đêm về trải lòng với những cảm xúc
thực của chính bản thân mình, thấy nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên má
rồi nghĩ vu vơ. Giá như mình luôn có ai đó bên cạnh, giá như những lúc
thấy buồn cô đơn hay tuyệt vọng, luôn có ai đó bên cạnh để yêu thương.
Gía như mỗi lần thấy mệt mỏi vì cuộc sống xô bồ bon chen, có ai đó nắm
chặt lấy tay mà bảo rằng “ Dù cuộc sống có gian nan, khi mọi thứ đều
quay lưng lại với em, vẫn còn có anh song hành”. Gía như, dù trong hoàn
cảnh nào, bất kỳ ở thời điểm nào cảm thấy chênh vênh trong cuộc sống
luôn có sẵn một bờ vai. Nhưng thực ra không có cái giá như nào cả. Phải
chăng là chấp nhận cho cuộc sống tự thấy thoải mái hơn?
Có
phải tình yêu đẹp chỉ tồn tại trong những cuốn phim hay và trong những
câu truyện cổ tích. Có phải sự lãng mạn ngọt ngào chỉ hiện hữu trong trí
tưởng tượng của mỗi người. Có phải tình yêu, sự đồng cảm, và sự cảm
nhận nhạy bén chỉ mỗi ta là người biết đến, cảm nhận thấy một sự hiện
hữu trong cuộc đời. Gía mà lúc ta bị thương có người băng bó,lúc ta yếu
mềm có người nâng đỡ, giá như có ai đó thực sự hiểu ta, hiểu những điều
ta chưa kịp nói, hiểu những khoảng lặng trong mỗi khoảnh khắc trong cuộc
đời ta. Điều hạnh phúc nhất của mỗi con người, là gặp được một người
luôn bên cạnh ta những lúc ta yếu đuối nhất, sẵn sàng có mặt lúc ta cần,
chăm lo cho ta những lúc ta đơn độc…
Có
đôi lúc, thấy thèm lắm một sự nhạy cảm từ người mình thương yêu, thèm
lắm những hành động chứ không đơn thuần là lời nói “anh yêu em”. Thèm
lắm một cái ôm thật chặt mỗi khi thấy yếu lòng, thèm lắm sự hiện hữu
bằng da bằng thịt mỗi khi cô đơn trống vắng. Rồi đôi khi tự hỏi, nếu một
ngày nào đó bỗng dưng em biến mất khỏi cuộc đời này, liệu có ai đó bổ
nhào đi tìm em không? Liệu anh có còn yêu em, có tìm mọi cách để tìm em
không hay lãng quên em ngay phút chốc.
Có
đôi lúc thấy lòng chênh vênh đến lạ, có phải vì cuộc sống này người ta
sống quá nhiều với những tính toan và mất đi lòng tin để rồi cứ sống như
chú nhím xù sợ bị tổn thương mà làm đau người khác.
Ngày
còn bé, mỗi lần ốm bố mẹ đều ở bên, nào là nịnh để ăn hết bát cháo gà
mẹ nấu, nào là dọa uống thuốc không ông ba bị sẽ bắt đi. Có lần ốm một
trận rất nặng, nằm mê man thấy ông mặt trời mọc ngay ngoài cửa sổ, thấy
những hình ảnh mập mờ cứ nhòe đi, và rồi thấy mình cứ thiếp đi dần vào
giấc ngủ, khi tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt lo âu của bố mẹ, mà tự hỏi
lòng không hiểu vì sao. Bây giờ mới thấy rằng mình có một tuổi thơ thật
hạnh phúc. Suốt những năm tháng đi học xa nhà, tự phải lo cho bản than,
có ốm, có đau cũng tự mình chiến thắng bệnh tật. Chưa một lần được ai đó
nấu cho bát cháo, chưa một lần được ai đó chăm sóc, không phải vì không
muốn có ai đó bên cạnh. Đơn giản rằng muốn ai đó tự cảm nhận được nỗi
đau, nỗi cô đơn chứ không phải là sự đòi hỏi. Có những đợt ốm kéo dài cả
tháng, nào thì mệt mỏi, nhưng rồi bận lo toan học hành, bận lo toan cơm
áo cũng khiến bệnh nó chán mình luôn. Cứ như vậy, sống với sự đơn độc
mà chính bản thân mình tạo ra, nên mỗi lần thấy cuộc đời ai đó đơn độc,
thiếu thốn tình cảm, tận đáy lòng thấy sự cảm thông sâu sắc. Bằng cách
này hay cách khác, muốn được giúp đỡ, bù đắp những tổn thương trong lòng
họ. Để hy vọng một ngày nào đó, ai đó nhìn thấy sự tổn thương trong
lòng mình mà xoa dịu, yêu thương và nâng niu trọn vẹn…
- Hoa Nguyễn
- Yêu một người đã từng bị tổn thương
Có
một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không
hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu
những ai trước đó.
Hai
con người xa lạ chúng tôi, đến từ một nơi cách Sài Gòn hơn hai nghìn
cây số, vô tình gặp nhau ở mảnh đất tấp nập nơi đây, chỉ có chung một
mục đích: Trốn chạy những gì đã từng ở phía sau.
Tôi
và anh, không bận tâm về tương lai, chẳng nặng lòng về quá khứ, nhưng
lại bấp bênh với hiện tại. Bởi chẳng ai dám tin tình yêu của mình dành
cho đối phương đủ lớn để gạt bỏ tất cả những chuyện đã xảy ra từ trước
kia. Đúng là, chúng tôi bị ám ảnh bởi một tình yêu không có đích đến, và
tôi cũng chẳng biết được, cái hành trình mà chúng tôi đang đi, liệu sẽ
kéo dài được bao lâu. Tôi sợ sóng gió bên ngoài thì lớn, còn tình cảm
của chúng tôi thì lại quá mong manh…
Tình
yêu mà tôi dành cho anh, nhiều ra sao tôi chẳng thể đong đếm, lớn thế
nào tôi chẳng thể cân đo. Chỉ biết là, tôi luôn sống trong những chuỗi
ngày của một nửa hạnh phúc, một nửa âu lo.
Phải rồi, là tôi sợ anh không yêu tôi!
Là tôi sợ mất anh!
Rất sợ!
Bởi
tôi lỡ dành quá nhiều yêu thương cho anh rồi…Đã bao lần tôi dặn lòng
mình ngày hôm nay bớt yêu anh so với ngày hôm qua một chút. Nhưng tôi
bất lực. Trái tim bướng bỉnh này không chịu làm theo những lý trí trong
đầu tôi.
Người
ta nói rằng thật đáng thương cho những kẻ khi vừa mới bắt đầu yêu đã
không tin nó là vĩnh cửu. Còn tôi, tôi còn đáng thương hơn khi mà không
dám tin- ngay từ khi tôi biết được rằng mình yêu anh!
Phải chăng yêu anh là quá ngu ngốc, là lỗi lầm, là sai trái?
***
Có
một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Tôi không
hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chưa một lần hỏi rằng tôi đã từng yêu
những ai trước đó.
Anh
đối với tôi nhẹ nhàng như một làn gió, tươi mát như những cơn mưa mùa
hạ, ấm áp như ngọn lửa ngày đông. Nhớ những ngày trời lạnh, tôi co ro đi
bên cạnh anh, là anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi mà hỏi: “Có thấy
ấm hơn không?”. Là những khi tôi ngồi sau xe anh, hỏi rằng “Trái tim anh
ở bên nào thế?”. Anh phá lên cười mà nói: “Ở bên trái, cũng giống như
em thôi! Em có cần nghe thử không?”, rồi để chứng minh cho điều anh vừa
nói là thật, anh đặt bàn tay tôi lên ngực anh. Khi đó, tôi chỉ nghe tim
mình đập mạnh, vội rụt tay lại ngượng ngùng ngồi cách xa anh ra. Là buổi
tối của một ngày hè nào đó, anh gọi điện thoại cho tôi vào 12h đêm, cứ
chỉ im lặng suốt 30 giây, sau đó mới thở dài mà nói “Là anh nhớ em!”.
Chúng tôi chìm mình vào trong khoảng lặng, tôi không rõ anh đang nói
thật hay đùa, chỉ cảm nhận được nỗi buồn nơi anh.
“Anh đang ở đâu?”
“Tầng 22, tòa nhà XX, ngắm nhìn cảnh vật về đêm”
“Đợi em 20 phút, em sẽ tới!”
“Không cần đâu, anh quen sống một mình trong nỗi nhớ rồi!”
“…”
“Khuya rồi, em là con gái, đừng đi ra ngoài, nguy hiểm lắm. Ngủ sớm đi nhé! Chúc em ngủ ngon!”
Tôi
yếu ớt đáp lại một chữ “Vâng”. Nhưng cả đêm hôm đó, tôi không hề ngủ
được, chỉ nhớ tới bốn chữ khi nãy mà anh vừa nói với tôi “Là anh nhớ
em”.
Tôi
sợ nếu mình tin rồi, sẽ ôm ấp quá nhiều hy vọng, quá nhiều mộng tưởng
vào anh. Nếu anh không yêu tôi, tất cả trong tôi sẽ sụp đổ. Vì vậy tôi
chọn cách dối lòng mình rằng tôi sẽ không tin đâu, tôi sẽ không coi đó
là sự thật, tôi sẽ xem như anh vừa uống rượu say nên gọi nhầm số thôi.
Anh không yêu tôi!
Và tôi… cũng không hề yêu anh….
Tôi đã tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn như thế…
Vì một khi đã yêu, đâu chỉ trả lời “Có” hay “Không” là được?
Có
một sự thật là hình như chúng tôi chưa bao giờ nói yêu nhau. Nhưng hôm
nay, lần đầu tiên anh kể cho tôi nghe về quá khứ của anh, cũng là lần
đầu tiên tôi nói về tình yêu trước kia của tôi như thế nào.
-Anh
đã từng rất yêu một người, tình yêu của anh và cô ấy kéo dài đến bảy
năm, bọn anh đã từng tính đến chuyện kết hôn, chuyện của tương lai, của
những ngày xa xôi sau đó. Em có biết bảy năm của một mối tình đầu nó dài
thế nào không? Từ những năm lớp 10 của đầu cấp III, cho đến hết bốn năm
Đại học. Thế mà cô ấy lại rời bỏ anh, mà lý do thì…- Anh thở dài, đôi
mắt xa xăm nhìn về phía trước.
-Lý do là gì?- Tôi thắc mắc
-
Cô ấy chọn cách ở bên anh, chỉ để muốn biết về anh trai anh, và cô ấy
đã thành công. Cô ấy đã chà đạp lên tình yêu của anh một cách nhẫn tâm
thế để có được tình yêu của mình. Bây giờ thì cô ấy là chị dâu của anh,
em hiểu được cảm giác ngày ngày đối diện với người mình yêu đang hạnh
phúc bên người anh thân thiết của mình đau đớn thế nào không? Anh đã
trượt mình trong những đêm dài ở quán rượu, đắm mình vào những cơn men
và buông thả đến mức ngập chìm trong những cơn nghiện ngập và thèm
thuốc…
Anh thở dài, quay sang tôi cười trừ.
- Không thể tin nổi phải không?
Tôi gật đầu nói:
- Anh có thể kể tiếp được không?
-Trong
một lần anh đang ở quán bar thì cô ấy xuất hiện. Cô ấy hỏi anh có nhận
ra bản thân mình không? Anh chỉ biết cười nhạt. Tại sao cô ấy có thể nói
ra điều ấy? Khi mà tổn thương của anh, là do cô ấy gây ra?
- Và anh đã trả lời thế nào?
-
Anh hỏi lại cô ấy rằng “Cô cũng nhận ra tôi sao? Tôi tưởng cô quên tôi
rồi?” – Anh lại cười, vừa chua chát, vừa đau đớn - Cô ấy trả lời “Em
không hề nhận ra anh, anh không phải là người em từng biết! Nếu như anh
ngày hôm này đều là lỗi của em thì là em sai, em nợ anh một lời xin
lỗi”. Khi nghe cô ấy nói vậy anh đã gần như phát điên lên. Nếu như mọi
nỗi đau đều có thể xóa nhòa bởi hai chữ xin lỗi thì cuộc đời đâu có phức
tạp đến như thế? Nhưng... khi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, anh lại
khóc. Anh đã bất lực mà nói rằng “Em không hề có lỗi, tất cả là lỗi do
anh, là anh quá mềm yếu, quá bảo thủ, không dám nhìn thẳng vào sự thật.
Là do anh!”
- Và chuyện gì sau đó?
- Anh vào Sài Gòn, để quên đi cô ấy, để vùi mình vào những bận rộn của công việc, và rồi anh gặp em…
Anh quay sang tôi mỉm cười, nụ cười phóng khoáng.
-
Anh đã không hề muốn kể ra chuyện này với bất kì một ai, chuyện xảy ra
đã 4 năm, mọi thứ cũng dần nhạt đi rồi, ngay cả cái được gọi là nỗi đau,
thứ mà anh tưởng chừng như cả đời anh không thể quên được. Cuối cùng
anh gặp em, có em ở bên, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Thì ra anh chưa trưởng thành, anh sẽ mãi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi
với những cái nhìn ấu trĩ và ngớ ngẩn nếu như không có em ở bên.
Gương mặt anh tiến gần tới tôi, khi đôi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau 0.5cm, tôi giật mình quay mặt đi, hoảng loạn nói:
- Em không xứng đáng với anh đâu!
Anh nhìn tôi khó hiểu, tôi nhếch bờ môi lên cay đắng nói:
- Là quá khứ của em quá dơ bẩn. Em không dám yêu anh. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ không yêu em!
-
Em và anh cũng giống nhau, đều đã từng một thời không thoát ra được
khỏi nỗi ám ảnh trong quá khứ. Khi anh kể hết ra được những điều đó với
em, chứng tỏ anh đã biết tự mình đứng lên sau những vấp ngã, đã có thể
quên đi một phần kí ức không vui. Mỗi chúng ra – những người đã sống
trên cuộc đời này nên học cách chấp nhận, phải biết đối diện với sự
thật, cho dù là cay đắng, là nghiệt ngã, nếu chúng ta cứ chỉ lảng tránh
nó, liệu rằng chúng ta có vui không? Hay lại là những lo sợ và những nỗi
buồn dai dẳng cứ đeo bám chúng ra?
-
Em cũng đã từng rất yêu một người, đủ lớn để trao đổi tất cả những gì
mình có cho anh ta. Nhưng anh ta thì lại khác, không tình yêu, không bên
cạnh khi em cảm thấy bất lực nhất. Cái anh ta quan tâm chỉ là sở hữu em
trên cái giường. Anh nói xem, em có phải là Sex Doll của người ta
không? Em ngu ngốc, khờ dại đến nỗi bị lợi dụng mà còn không tin. Thực
ra chẳng ai lừa gạt em cả, chỉ là em luôn luôn tự lừa bản thân mình
thôi. Sau khi bị vứt bỏ, em còn đi van xin anh ta nữa, nhưng anh biết
anh ta nói gì với em không? “Tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa từng yêu, dù
chỉ là một phút”. Từ ngày đó, em dường như không bao giờ dám tin vào sự
tồn tại của tình yêu. Với em, nó xa xỉ lắm.
Nhưng
rồi anh bước vào cuộc đời em, khiến mọi “lý thuyết” mà em đề ra bị phá
vỡ. Em đã nói rằng em sẽ không yêu thêm một ai nữa, bởi em nghĩ mình
không đủ tư cách để yêu cách để yêu, không đủ xứng đáng để đón nhận tình
yêu từ một ai đó. Mỗi ngày em đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu câu
rằng Anh yêu em không? Và anh sẽ yêu em chứ? Nhưng cho dù rất yêu anh,
em cũng không đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Em rất sợ… Em sợ chỉ là
do em ôm vọng tưởng… em sợ là chỉ một mình em yêu anh…
Những
giọt nước mắt nóng hổi cứ thế mà rơi trên bờ mi tôi. Anh lặng lẽ ôm
chặt tôi vào lòng, khẽ hôn lên đôi mắt ướt đẫm của tôi ấm áp nói:
- Anh xin lỗi! Là lỗi do anh!Là anh sai! Nhưng có một điều anh muốn em biết đó là anh yêu em.
-Nếu lỡ một ngày mình chia tay thì sao?- Tôi lo sợ, vẽ những hình tròn vô nghĩa trên tấm váy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh
vuốt những sợi tóc trên trán tôi gài vào mang tai, ngón tay thon dài
lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi, vẫn nhẹ nhàng và
ấm áp như thế, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi. Đủ để cảm nhận được
những yêu thương đang được đong đầy. Đủ để cảm nhận được những hơi thở
dồn dập của tình yêu. Và đủ để cảm nhận được rằng, tình yêu của chúng
tôi không hề mong manh như tôi từng vốn nghĩ…
-Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó, anh chỉ cần biết bây giờ, mình yêu nhau. Thế là đủ!
Tôi
không nói với anh 3 chữ Em yêu Anh, bởi tôi biết, có những thứ trên đời
này không nhất thiết phải nói ra. Cái quan trọng là ta làm cách nào để
cảm nhận được nó. Tình yêu mà, nói yêu thôi đâu đủ? Một chữ “Yêu” sao có
thể nói hết được những gì trong lòng tôi?
“Nếu bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, điều duy nhất bạn có thể làm đó là hãy che chở và trân trọng cô ấy.
Nếu
bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, đừng quan tâm tới những gì đã
xảy ra trong quá khứ của cô ấy. Hãy nắm thật chặt bàn tay ấy và giúp cô
ấy bước ra ngoài ánh sáng.
Nếu
bạn yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, hãy giúp cô ấy tìm lại niềm
tin vào tình yêu, cầm tay cô ấy đặt lên tim bạn và nói “Anh yêu em”.
Bởi vì đó là một cô gái đã từng bị tổn thương, cô ấy xứng đáng nhận được một tình yêu lớn hơn những cô gái khác…”
0 The Hoang "Yêu một người đã từng bị tổn thương"